ĐI CHO HẾT CUỘC TỬ SINH
Đi cho hết cuộc tử sinh
Để xem mình sẽ biết mình là ai !
Trăm năm một mảnh hình hài
Vạn năm thì vẫn đường dài vạn năm.
Tử sinh ở tại cõi Tâm
Tử ! mồ vọng tưởng. Chân Tâm Sinh tồn
Ngoại đạo gọi đó là Hồn
Phật gọi là cái Trường Tồn Vô Sinh
Đi cho hết cuộc vô minh
Rồi mình sẽ biết được mình là ai
Đường đi đừng sợ ngắn dài
Đừng so sánh chuyện, ai tài hơn ai.
Lòng ta phải cố dẻo dai
Lòng ta phải cố miệt mài, không ngơi
Tử Sinh rồi sẽ sáng ngời
Tử ! thì một cõi. Sinh ! thời vô sinh !
Hết vô minh ! Dứt tử sinh !
Luân hồi nào có, tử sinh nào còn!
Đi cho hết quãng đường mòn
Để xem cho rõ, ta còn là ai ?
Không Lạc
++++++++++
LỜI KINH,
TIẾNG MÕ,
CHUÔNG NGÂN
Lời kinh, tiếng mỏ, chuông ngân
Đưa ta tới những cõi tầng bao la
Tận cùng trong cõi Tâm ta
Một nguồn an lạc ngân nga tuyệt vời
Diệu Tâm là chỗ không lời
Trong siêu pháp giới là lời diệu kinh !
Trong như giọt nắng bình minh
Nhẹ như tiếng gió vô hình hư không
Lời kinh, tiếng mõ, gợi lòng
Chuông ngân, đưa kẻ long đong trở về
Gần bờ giác, xa bến mê
Trần gian lạc bước, não nề trầm luân
Kiếp người trong cõi hồng trần
Như một tuồng hát trên sân khấu đời
Xong rồi, màn hạ buông rơi
Để mai tuồng khác, lại mời người xem.
- Tag :
- Không Lạc