GIỮA LÒNG ĐÊM
Giữa lòng đêm tối mênh mông
Giăng tay ôm trọn hết lòng hư vô
Nghe như bước chân giang hồ
Ai đang trở lại bến bờ trần gian
Bước chân ngất ngưởng, ngang tàng
Tay ôm vò rượu, hát vang say đời
Vò rượu chẳng bao giờ vơi
Men say thấm đậm cuộc đời thế gian
Ngước nhìn lên nửa mặt trăng
Rồi nhìn xuống nửa vầng trăng dưới hồ
Bỗng như nghe tiếng Nam Mô
Chân Tâm bừng tỉnh, bước vô cửa Thiền
Liệng vò rượu, tỉnh cơn ghiền !
Bước chân đi đứng triền miên vững vàng
Bây giờ sắc tướng đàng hoàng
Im im, tĩnh tịch, lặng trang, không lời
Không Lạc
*****
NỖI LÒNG CƯ SĨ
Ai lên núi thẳm, ướp im lặng
Ta về phố thị, tắm phồn hoa
Nghiệp trần còn nặng chốn bôn ba
Ta bà một cõi, như là Minh Sư !
Ta cũng muốn ly gia cắt ái
Khoác lên mình áo vải màu tơ
Nhưng người ơi, chỉ là giấc mơ !
Ta đã mộng, đợi chờ bao kiếp
Tự an ủi – Thôi – Làm cư sĩ
Cố giữ lòng bền bỉ, lóng tâm
Đọc kinh hiểu, và hành cho thâm
Sẽ có ngày nẩy mầm trí tuệ
Cách trước ta, trăm nghìn thế hệ
Tại gia mà trí tuệ MA HA*
Thôi thì đi trong chốn ta bà
Mà giữ tâm như là cõi tịnh
Mắt thấy sắc, yên lặng không dính
Tai nghe âm, chẳng tính khen chê
Mũi ngửi mùi, chẳng có đam mê
Lưởi nếm, biết rõ ràng, không dính.
Thân xúc chạm, không theo cảm giác
Chẳng duyên theo nóng, mát, mịn, êm
Ýsẽ như nhìn trong bóng đêm
Và Tâm sẽ trong ngoài lặng lẽ.
Không Lạc
- Tag :
- Không Lạc