Câu hỏi cho Mục "Cùng nhau Thảo luận" của ĐT Montreal
ĐIỀU GÌ KHÓ NHẤT TRÊN CON ĐƯỜNG TU TẬP?
Ý kiến đóng góp:
- TS Mỹ Loan: Theo tôi, điều khó nhất là "thay đổi một thói quen". Dù chỉ là một điều gì rất nhỏ mà mình làm từ lâu, bây giờ quen rồi, tới tuổi này nếu mình nhận ra là không tốt, tôi nhiều lần muốn thay đổi nhưng rồi vẫn như cũ. Coi vậy mà vô cùng khó. Bởi vậy mà Ni sư có dạy rằng những điều lớn lao hơn gọi là Tập khí nhiều đời huân tập thì làm sao có thể thay đổi. Và cũng vi không thay đổi được mớ tập khí lậu hoặc mà con người phải luân hồi sinh tử nhiều đời nhiều kiếp. Theo tôi đó là điều khó nhất
- TS Thu Lương: Phật dạy Tam độc gồm Tham Sân Si, theo tôi qua thời gian tu tập, tôi cảm thấy mình cũng từ từ bớt tham, sân thì cũng giảm, chỉ có Si là vẫn còn. Ví dụ: tôi biết là mình phải ngồi thiền theo thời khóa, nhưng lúc đó mà có bạn bè rủ đi đánh mạt chược chẳng hạn (cười), thì tôi cũng tham gia. Vậy là Si chứ gì nữa? Si nên còn tham dục mà bỏ tu. Nhưng tôi nghĩ thỉnh thoảng tham gia với bạn bè giải trí cũng là 1 cách giúp não mình hoạt động cũng rất tốt, giúp ngừa Alzheimer. Nhưng tóm lại nếu mình biết là nên tu tập mà còn có lý do để không làm là còn Si. Vì vậy theo tôi điều khó nhất trong tu tập là bỏ Si.
- TS Quảng Chơn: Tôi đồng ý với chị Thu Lương rằng Si là khó bỏ nhất. Si là Vô minh. Vì vô minh nên mình luôn có cớ mà làm này làm nọ, giãy đẫy trên đường tu. Như trường hợp của tôi chẳng hạn. Tôi ăn chay trong khi ông xã và con trai thì ăn mặn. Một ngày tôi phải làm món chay cho mình, rồi món mặn cho hai cha con. Rồi thì còn biết bao "công việc không tên" cứ đăng đăng đê đê, không làm không được. Nhà cửa thì bừa bộn phải dọn dẹp, ông xã tôi bị bệnh tim nên không làm gì nặng được, con thì phải học bài, thành thử một mình tôi phải cáng đáng hết tất cả. Tôi muốn tu, muốn ngồi thiền lắm chứ, nhưng khi xong hết đâu đó việc nhà thì mệt đừ lăn ra ngủ. Mình biết là phải tu nhưng cứ có lý do này lý do nọ mà chần chừ không làm được là Vô minh, phải không các bạn? Thành ra việc tu tập của tôi tới giờ cũng không tiến triển gì cho lắm.
- TS Đình Khải: Còn theo tôi thì "không thuận duyên" trên đường tu mới là khó nhất. Ví dụ tôi muốn lên thiền viện Đạo viên dự lễ Phật đản chẳng hạn, chùa thì xa, tôi già rồi không dám lái xe, nhiều lúc không ai cho qua giang thì làm sao tham dự? Có lúc tôi muốn dự buổi giảng của một vị tăng ni nào đó, cũng không dám mở miệng nhờ ai chở dùm. Thành ra theo tôi cho dù mình muốn tu nhưng nếu không ai giúp đỡ thì cũng sẽ không tiến bộ. Theo tôi thì trên con đường tu tập, vượt qua những trở ngại, hay nói cách khác là "khắc phục các chướng duyên" mới là điều khó nhất.
- TS Duy Hải: Tôi thì cho rằng Sân là khó bỏ nhất. Ở nhà, bà xã tôi cứ càm ràm hoài không chịu nối, nên tôi cự lại rồi hai người cãi nhau hoài. Tôi cũng cố gắng lắm chứ, ràng không sân, không nóng, có lúc tôi bỏ đi ra ngoài, nhưng nóng giận vẫn cứ dâng lên khó dập xuống lắm. Vì vậy điều khó nhất trong tu tập theo tôi là từ bỏ Sân
- TS Như Chiếu: Mỗi chúng ta có một môi trường sống khác nhau, một hoàn cảnh khác nhau, tiếp xúc với những con người khác nhau đồng thời cũng có một quyết tâm và năng lượng tu tập khác nhau. Vì lẽ đó sẽ có những nhận định khác nhau cho câu hỏi "Điều gì khó nhất trên con đường tu tập?" NC xin phép trình bày những gì bản thân mình hiểu biết và trải nghiệm.
1. Định Nghĩa: Chữ Nhẫn nếu định nghĩa chi tiết hơn thì bao gồm:
Cuộc sống con người ngày nay đầy những căng thẳng và áp lực. Khi cái tôi bị tổn thương, bản ngã bị đụng chạm, con người thường phản ứng một cách mạnh mẽ để bảo vệ cái Ta và cái "của Ta". Chính sự phản ứng này lại khiến con người dễ tạo nghiệp (thân khẩu ý) để rồi từ đó sẽ rơi vào vòng xoáy của sân hận, nghiệp chướng. Giữ được tâm bình thản trước nghịch cảnh đòi hỏi phải có một NỘI LỰC rất lớn. Một người chưa có sự tu tập thật sự vững chắc rất dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy của sân hận, nghiệp chướng mà tạo nghiệp. Đức Phật có dạy rằng "Nhẫn nhục là đức hạnh cao nhất"

A. Tránh tạo nghiệp xấu
Một khi ta bình tĩnh khi đối diện với nghịch cảnh, khắc phục cơn giận dữ, ta sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy thị phi, tranh chấp. Và cũng nhờ thế mà ta giữ được tâm bình an, tránh khỏi những phiền não không cần thiết. An lạc nội tâm là thứ mà không bạc tiền nào có thể mua được.
Mọi sự việc xảy ra đều có nhân duyên. Nếu ai đó làm tổn thương mình, hãy nghĩ rằng đó là kết quả của nghiệp quá khứ. Khi hiểu rõ điều này, ta sẽ không oán trách ai cả mà chỉ càng nỗ lực tạo nghiệp thiện để chuyển hóa nghiệp xấu.
Đó là chiến thắng cao quý nhất"
(Kinh Pháp Cú).
Như Chiếu
Tóm tắt "Cùng nhau Thảo luận"
(Đạo Tràng Montreal)
Câu hỏi cho Mục "Cùng nhau Thảo luận" của ĐT Montreal
ĐIỀU GÌ KHÓ NHẤT TRÊN CON ĐƯỜNG TU TẬP?
Ban Điều hành trang Web