Triệt Như - Tâm Tình Với Nhau - Bài 80
Ngày xưa, khi cô mới vào học Thiền, những năm đầu tiên, Thầy giảng dạy rất nhiều. Có khi trong một buổi học, Thầy giảng từ đầu tới cuối con đường tu luôn. Quí vị đại sư huynh sư tỷ thời 20 năm trước, thầy Tuệ Chân, thầy Không Chiếu, sư cô Phúc Trí, sư cô Hạnh Như chắc còn nhớ. Lúc đó Thầy chưa sắp xếp giáo trình giảng dạy. Bình thường Thầy giảng chậm rãi, mình còn nghe và hiểu kịp. Có giờ nghỉ giải lao, có lúc Thầy ngưng, mình có thể giơ tay thắc mắc. Nhưng có nhiều lúc, Thầy giảng thao thao, không ngừng phút nào. Thầy đứng yên một chỗ, không viết bảng, không nhìn ai hết, chỉ nói thôi. Mình chỉ yên lặng lắng nghe, không thắc mắc kịp. Dường như lời giảng tuôn ra một cách tự nhiên, Thầy nói mà không suy nghĩ gì hết. Lần đầu mình còn ngạc nhiên, về sau biết vậy, cả lớp ngầm hiểu, không ai giơ tay cắt lời Thầy, chỉ ráng mà “lượm hoa rơi”, có nghĩa là chỉ nghe, không ghi chép kịp nữa. Thầy cũng biết điều đó, Thầy cũng dặn mấy con cứ thu băng, yên lặng nghe, đừng ngắt lời Thầy.
Về sau Thầy cũng có giảng lúc đó là cái kho nhận thức cô đọng tự nó kiến giải và tuôn ra, mình không cần phải suy nghĩ, hay suy luận, hay cố gắng. Đó là khả năng biện tài. Hiểu rõ vấn đề và trình bày ra lưu loát, trong phong cách riêng của mình. Không bắt chước rập khuôn kinh điển, nhưng nội dung vẫn là chân ý của Phật trong kinh điển. Tương tự như người ta thường nói: giảng pháp trong Định, vì tâm lúc đó hoàn toàn trong sạch. Định này là trong động, phải mượn ngôn ngữ diễn đạt ra, nhưng tâm bất động.
Cô kể dài dòng việc này để nói lên cái kết quả là có khi mình chưa hiểu kịp tất cả ý nghĩa thâm sâu của giáo pháp, có lúc cô thấy như mình bị ngụp lặn trong mưa bão tối tăm mặt mũi vậy. Nên có lần, cô thưa với Thầy:
- Thưa Thầy, sao có lúc Thầy nói thế này, có lúc Thầy nói thế khác, con suy nghĩ hoài mà sao cái nào thấy cũng đúng, là sao?
Thầy cười, rồi Thầy nói nhỏ:
- Thiền sư... “ba phải” lắm, con ơi!
Thầy có nhiều tiếng nói bình dân, thiền sinh biết rành lắm: nào là trớt quớt, nào là huề tiền v.v...
Từ đó, cái câu trả lời của Thầy như một “công án” cho cô vậy. Lần lần, qua nhiều năm tháng, xem kinh sách, và suy gẫm, cô hiểu thêm “công án” đó.
Thí dụ một vị thiền sư Trung Hoa, cô không nhớ tên, dạy đệ tử :
- Dâm, nộ, si là Phật pháp.
Nhiều người không đồng ý: Dâm, nộ, si là pháp ác, cần phải đoạn trừ, sao lại là pháp giác ngộ được.
Trong kinh Kim Cang, có câu này: “Tất cả pháp đều là Phật pháp”. Vậy giết cha, giết mẹ, giết A la hán, làm thân Phật chảy máu, phá hòa hợp tăng...cũng là Phật pháp hay sao? Sao trong Luật tạng gọi là tội ngũ nghịch? v.v...
Tất cả vấn đề đều ở chỗ mình đứng nơi đâu mà nhìn hiện tượng thế gian. Tổng quát có hai chỗ đứng:
- Tục đế, người phàm phu, chưa tu, thấy cái gì cũng là thực hiện hữu, chấp trước vào đó và nắm giữ.
- Chân đế, người tỉnh thức, hay bậc giác ngộ, nhận ra bản thể trống không, huyễn ảo, vô thường, do duyên hợp mà hiện hữu, tạm bợ, giả dối.
Do đó, nói: “Tất cả pháp đều là Phật pháp” là đứng trên mặt bản thể mà nói. Hiện tượng thế gian đều vô thường, đều do vô số duyên tụ họp mà thành, luôn luôn thay đổi theo duyên, nên giả dối, tạm bợ, bản thể nó trống không, như huyễn mộng. Hiện tượng thế gian là biểu hiện tròn đầy của pháp do Phật dạy, nên có thể nói, tất cả pháp trên thế gian đều là Phật pháp.
“Dâm, nộ, si là Phật pháp” cũng đúng trong bản thể.
“Dâm, nộ, si” là pháp ác, là tội lỗi. Cũng đúng, trong thực tế cuộc đời, chư Phật đã dạy:
“Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo”.
Tương tự trên, khi chư Tổ nói: “Phiền não tức Bồ đề” là nói trên mặt bản thể, cũng do duyên hợp, bản thể trống không, cho nên phiền não hay bồ đề là bình đẳng. Còn trong thực tế, cuộc đời là biển phiền não, chúng ta cần tu tập để thoát ra khỏi phiền não.
Vậy khi nghe nói những điều khác lạ, tưởng là mâu thuẫn vì chúng đối nghịch nhau, mình cần suy gẫm qua hai chỗ đứng khác nhau:
- Một cách thấy của người đời dính mắc vào hiện tượng, vì tưởng là thiệt có cuộc đời trăm ngàn vạn ức thứ sai biệt, rối ren, đau khổ.
- Một cách thấy của người giác ngộ, hay tỉnh thức, thấy tới cái bản thể sâu sắc, tất cả pháp đều bình đẳng, đều trong sạch, đều trống rỗng, đều bất động, đều không sanh không diệt.
Vì thế, trong kinh có khi nói thế gian này là cõi Ma Vương ngự trị, lại cũng nói: đây là cõi nước trang nghiêm thanh tịnh của đức Phật Thích Ca giáo hóa, tức cõi Ta Bà này chính là cõi Phật.
Kết thúc, thế gian này xuất hiện trước mắt chúng ta ra sao tùy theo cái “thấy” của mỗi người. Còn vị Thiền sư nói sao cũng đúng vì đã thông suốt mọi khía cạnh của pháp.
Tổ Đình, 4- 11- 2020
TN
Dạ, con biết lỗi của con! Ngày ngày sám hối, mong bắt kịp được tâm ý của thiền sư cho vào khớp "năng lễ sở lễ tính không tịch, cảm ứng đạo giao nan tư nghị". Hễ bắt được làn sóng tâm của thiền sư như kết nối mạng 4G bền vững, không rớt mạng, không "trớt quớt" nữa!
Hãy về tổ đình quy y, nhận ba của báu, kết mạng bách thiên G!
Như Ni Sư đã chỉ bảo,tuy chưa trở nên là một thói quen thuần thục,nhưng ít ra ta đã thực hành không nhiều thì ít cũng biết .
-BẰNG TÂM DAO ĐỘNG thì chỉ thấy,hiểu cuộc đời là ích kỹchen lấn,,tranh giành :uế trược
-BẰNG THẦM NHẬN BIẾT, CÁI BIẾT KHÔNG LỜI sự vật,công việc có sao thấy vậy thấy cái đang là của chúng NHÂN NÀO QUẢ ĐÓ:trong sạch.Nhờ vậy,mặ dầu cái thấy mỗi người còn theo nghiệp,theo duyên đi nữacũng sẽ từ đó mà loại bỏ dần những tư tưởng,cảm xúc không cần thiết,nếu không nói là tai hại hay tai họa
Con nhận thấy tuy chỉ là thiền sinh ,chưa phải là thiền sư,không
nói là thông suốt mọi khía cạnh,nhưng chúng con đã có cái biết ít thiển cận hơn trước đây .
Trong mỗi thời khóa chúng con thường tụng Bát Nhã Tâm Kinh con nghe 3caau chú kết: yết đế ,yết đế,bala yết đế bala tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.Hôm nay con có đóa hoa dại nầy Kính dâng Ni Sư, bậc thầy tâm đắc pháp NHƯ HUYỄN .
CON ĐƯỜNG” VƯỢT QUA
Bao nhiêu rút laị một lời,là lời không triếng ai ơi nhiệm mầu
Ni Sư kính mến,
Học theo Thầy
Ghét/ thương phải/ quấy chuyện lao xao
Vì ngã chấp tâm phải vướng rào
CẶP ĐÔI đối đãi tuồng như huyễn
Vọng lầm hiểu biết sanh tâm động
Như thật rỗng thông, mĩm miệng cười
Thảnh thơi trống rỗng, trong các việc
Lòng nhẹ như không, khỏi ngóng trông
Như mây nhẹ hửng bay qua đó
Một biết không lời, tiếng kim cương
Một tánh lặng trang thông sáu cửa
Trời đất vơi đầy, đời vinh nhục
Giữa biển trần tập hành thả nổi
Sáng biết ngời tánh giác không ta
Đường không phải/trái chừ lần bước
An khương Tri huệ, sống chan hòa.
Thành kính .Con KH.
ĐÓA HOA DẠI Kính dâng bậc thầy tâm đắc pháp NHƯ HUYỄN
Ni Sư kính mến,
Ghét thương phải quấy chuyện lao xao
Vì ngã chấp tâm phải vướng rào
Căp đôi đối đãi tuồng như huyễn
Vọng lầm hiểu biết làm tâm động
Như thật rỗng thông, tức thoát gông
Thảnh thơi trống rỗng, trong các việc
Lòng nhẹ như không, khỏi ngóng trông
Như mây nhẹ hửng bay qua đó
Vững biết không lời, tiếng kim cương
Một tánh lặng trang thông sáu căn
Trời đất vơi đầy đời vinh nhục
Giữa biển trần hồng đang thả nổi
Sáng ngời tánh giác biết không ta
Đường không phải/trái chừ rộng mở
An khương Tri huệ, sống an hòa.
Thành kính .Con KH
Hôm qua ngày13/12/2020 con có sinh hoạt với nhóm Houston, Texas .Chúng con thảo luận về đề tài Niệm Phật.
Hôm nay con trình bày dòng nghĩ của con.
Niệm Phật cũng dẫn đến Định .(điều này các bạn thiền sinh đều đồng ý).
Nhưng con có thêm một ý nữa.
- KHÁI NIỆM VỀ PHẬT}
- HƯỚNG VỀ PHẬT }cũng dẫn đến NGỘ, ĐỊNH.
(Mặc dù chỉ biết it hay biết sơ sơ về phật)
Sao con nghĩ như vậy?
Trả lời:
(1) vì bản tánh nền của mỗi người là bản tánh thanh tịnh. Khi khái niệm về phật hay hướng về phật giống như 1 nhắc nhở, 1 điểm để trở lại bản tánh ban đầu (bản tánh thanh tịnh).
(2) vì trong mỗi người đều có lực tương tác (nhân lực tương tác), con lấy 1 vi du minh họa để dễ hiểu : nhân lực tương tác vi như dòng điện xoay chiều.
Vì (1) và (2) nên khi hướng về phật hay khái niệm về phật cũng là điểm gợi lại trạng thái ban đầu (bản tánh thanh tịnh).(Nhưng cũng tùy thời, duyên của mỗi người ).☺
Trong kinh ông Bahida, ông không biết phật pháp, khi PHẬT rốt 1 bài giảng pháp cho ông ,ông trở lại trạng thái trong sáng thuần tịnh và ông đã ĐẠI NGỘ. ☺
Con
NQ
Thiền sư liên miên thuyết.
Thiền sinh tất bật nghe.
Thiền sư nói “ba phải”.
Thiền sinh nghe “chớt quớt”.
Nói nghe sao“huề tiền”.
Thiền sư có đồng tiền.
Thiền sinh thấy một mặt.
Lúa Ngô thiền sư chuyển.
Thấy Lúa lại mất Ngô.
Ngộ ra mình không tiền.
Thiền sư chỉ kho báu.
Tìm kho báu lấy tiền.
Ngô Lúa nằm trong tay.
Biết “ba phải” là gì.
Nói Trời, thì Trời phải.
Nói Đất, Đất chẳng sai.
Nói Ta , Ta ta thà.
Nói cả ba, “ba phải”.
Ấy gọi là Thiền sư.