Lá bồ đề rơi rụng dưới chân ai.
Ngàn năm trước thêm vài ngàn năm nữa.
Kim Cương tòa bên Đại tháp còn kia.
Mùa thu ấy tôi về vùng Thánh Địa.
Bước thiền hành theo nhẹ dấu chân xưa.
Thiền cho biết tâm Tathà vĩnh viễn.
Sau ý hành không động hẳn là đây.
Lâm Bì Ni bia đá còn kia.
Bồ Đề Đạo Tràng thiền quán nhớ không quên.
Pháp Luân xưa vang rền đi tám nẻo
Ku-si-na-gar một lần tiễn Ngài đi.
Mùa thu ấy, tôi về vùng đất Phật.
Lá bồ đề rơi rụng khuất chân xưa.
Pháp Vô Vi Chân Như hằng bất tử.
Pháp tọa thiền Định Huệ của Như Lai.
Send comment